₫tdtc88
tdtc88-Một buổi chiều mưa tầm tã, Bảo đóng laptop, rời khỏi phòng. Lòng cậu trống rỗng, vô định như những giọt mưa tí tách rơi trên mái nhà. Quán cà phê quen thuộc. Âm thanh nhỏ giọt đều đặn của cà phê như một sự an ủi vô hình, lấp đầy không gian tĩnh lặng xung quanh Bảo. Trước màn hình laptop, cậu dường như bế tắc với từng dòng chữ. Ý tưởng đến chậm, và khi hiện ra trên trang, chúng chỉ là những dòng chữ trống rỗng, khô khốc. Cậu cố gắng nhớ lại những câu chuyện từ quá khứ, về những con người, những góc phố hẹp, và những đứa trẻ từng chạy chơi. Nhưng mọi thứ vẫn mờ nhạt, như thể Bảo đang lạc lối giữa chính những kỷ niệm của mình.
tdtc88-Một buổi chiều mưa tầm tã, Bảo đóng laptop, rời khỏi phòng. Lòng cậu trống rỗng, vô định như những giọt mưa tí tách rơi trên mái nhà. Quán cà phê quen thuộc. Âm thanh nhỏ giọt đều đặn của cà phê như một sự an ủi vô hình, lấp đầy không gian tĩnh lặng xung quanh Bảo. Trước màn hình laptop, cậu dường như bế tắc với từng dòng chữ. Ý tưởng đến chậm, và khi hiện ra trên trang, chúng chỉ là những dòng chữ trống rỗng, khô khốc. Cậu cố gắng nhớ lại những câu chuyện từ quá khứ, về những con người, những góc phố hẹp, và những đứa trẻ từng chạy chơi. Nhưng mọi thứ vẫn mờ nhạt, như thể Bảo đang lạc lối giữa chính những kỷ niệm của mình.